Độ ấm xung quanh người chợt tăng lên cao, giống như lửa cháy đốt người, tôi chỉ cảm thấy như bản thân mình rớt vào trong một cái lò lửa, bị một ngọn lửa vây quanh, chỉ khoảng nửa khắc, thân thể như sắp bị thiêu cháy, đau đớn làm tôi muốn xoay người giãy dụa, mà cố tình bản thân lại bị hắc ti trói lại, không thể động đậy, thật sự là thống khổ đến cực điểm.
Trong lòng tôi nôn nóng vô cùng, bỗng nhiên nhớ tới Luyện Thần Đỉnh trong tay Liễu Vô Ngôn, chẳng lẽ ông ta lại bắt tôi vào trong cái thứ đồ chơi đó hay sao? Tuy rằng tôi cũng không biết đó là cái gì, nhưng chỉ đối mặt như thế này, tôi đã hoàn bại ở trên tay ông ta, thật sự là không cam lòng, hơn nữa tình huống bây giờ, thật giống như Tôn hầu tử vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, Luyện Thần Đỉnh, Luyện Thần Đỉnh, đây rõ ràng là muốn luyện tôi thần mất hồn tán, vạn kiếp bất phục mà!
Giờ khắc này, trong ngực tôi giống như có một đoàn lửa thiêu đốt mãnh liệt, một luồng khô nóng xông lên đỉnh đầu, liều mạng vận lực giãy giụa, chỉ cần có thể tránh thoát khỏi cái hắc ti này, là có thể có một đường hy vọng chạy trốn.
Nhưng cũng không biết hắc ti này là thứ gì chế thành, tôi càng vận lực nó lại trói càng chặt, tôi vừa gấp vừa nóng, trong lòng bực bội vô cùng, chỉ cảm thấy thân mình ở trong chỗ nóng hổi này bắt đầu mềm ra, dần dần, ngay cả sức lực giãy giụa đều không có.
Nhưng mà ngay thời điểm tim tôi chìm xuống, ngay lúc tôi cảm thấy thật tuyệt vọng, bên cạnh truyền đến vèo một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó dâng lên một luồng khí lạnh, khí nóng quanh thân dần chuyển sang khí lạnh, từng trận âm phong vù vù, nháy mắt bao vây thân thể của tôi.
Tôi đang cảm thấy buồn bực, trong bóng đêm bỗng nhiên có một chút lam quang bay tới, không nghiêng không lệch chui vào trong miệng tôi, tôi chỉ cảm thấy một luồng hơi thở cực kỳ râm mát từ yết hầu trượt xuống, chỉ trong giây lát đã chui tới trước ngực, lục phủ ngũ tạng đang bị nóng nảy bỗng trở nên thoải mái, tôi lấy lại bình tĩnh, chỉ cảm thấy luồng hơi thở râm mát du tẩu khắp người tôi, xua đuổi đi luồng khí nóng cuối cùng trong cơ thể.
Thanh Minh Quả! Trong nháy mắt tôi nhớ đến cái bảo bối này, trong lòng không khỏi đại hỷ, vừa rồi khô nóng khó nhịn, như thế nào lại quên mất cái thứ này, đây chính là vật chí âm đến từ Minh giới, nhưng tôi lại không nghĩ rằng, Thanh Minh Quả lúc này có thể tự động từ túi Càn Khôn bay ra, vừa vặn giải nguy nan cho tôi.
Nhưng mà khô nóng trong người đã được giải bớt, nhưng mà hắc ti trói quanh người lại bất đắc dĩ, tôi tĩnh hạ tâm thần, vận khởi tinh thần lực, cảm ứng vị trí những hắc ti kia, thử đi phá giải, tiếc rằng hắc ti lại không phải Thanh Minh Quả có thể hóa giải, tôi thử thăm dò dùng một chút lực, vẫn là càng giãy càng chặt.
Mụ nội nó, vậy phải làm sao bây giờ, tôi không dám lộn xộn, lúc này thân thể lạnh băng, đặc biệt lại bị hắc ti trói lại, dường như huyết mạch cũng có cảm giác không thông, hơn nữa thân thể không thể động, mà hàn khí của Thanh Minh Quả lại càng ngày càng mạnh, vừa rồi tôi sắp bị nóng chết, hiện tại là sắp phải bị đông chết, dần dần, vậy mà lại có chút muốn mất đi tri giác.
Trong khoảng thời gian ngắn, tôi thể nghiệm tới cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên, thật giống như mới từ bếp lò lấy ra, lại bị ném vào nước đá, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ, lại muốn giãy giụa, mà bây giờ chân tay cũng không thể nhấc nổi.
Trong lúc hoảng hốt, hình như tôi nghe thấy một tiếng vang thật nhỏ, chợt một tia ấm áp từ ngực dâng lên, tư chi đã sớm chết lặng dần dần có sức sống, dường như trong cơ thể có một luồng hơi thở ấm áp tràn đầy, trong bóng đêm, một đạo ngân quang nhấp nhoáng, giây lát trải rộng toàn thân, mơ mơ màng màng, chỉ thấy cái hắc ti quấn tôi thành kén kia dần dần tan rã.
Y thức vốn có chốc lát dũng mãnh tràn vào trong óc, tôi bỗng nhiên khôi phục thần chí, cảm thấy thân thể thoải mái, huyết mạch bị trói chặt có cảm giác như bây giờ đã thông suốt, từng luồng khí kình quen thuộc du tẩu trong kinh mạch, tôi mở mắt, bốn phía vẫn là một mảnh hắc ám, cái gì cũng không thấy rõ.
Nhưng mà chính xác là những hắc ti đó đã biến mất, tôi thử giật giật cánh tay đã cứng còng sau một lúc lâu, trong lòng buồn bực, vừa rồi ngân quang không thể hiểu được xuất hiện đến tột cùng là cái gì, như thế nào mà sau khi hòa tan hắc ti liền biến mất không thấy?
Bỗng nhiên, dường như một tiếng rên rỉ nhỏ bé vang lên bên người, cách đó không xa tựa hồ có quang mang lóe một chút, tôi xoay người ngồi dậy, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy ở bên ngoài vài thước có quang mang thoáng hiện, giống như có cái hắc ảnh hơi hơi rung động một chút.
Tôi đứng lên, sờ soạng chạy đi vài bước tới đó, chỉ cảm thấy dưới chân như là đứng trên mây, khinh phiêu phiêu không một vật gì làm điểm tựa. Đi vào trước người hắc ảnh kia, tôi lấy ra đèn pin, mở ra, một luồng sáng bắn ra ở nơi âm u hắc ám này, tôi mới phát hiện chung quanh đều bao phủ một tầng sương mù ảm đạm như có như không, hoặc nói là nhiệt khí, bởi vì tôi nhúc nhích thì cảm giác được, chung quanh độ ấm vẫn rất là cao.
Tôi ngưng mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt đất là một đoàn quang ảnh to lớn, biến ảo không chừng, bỗng nhiên hóa thành hình người, hoặc nam hoặc nữ, hoặc già hoặc trẻ, bỗng nhiên ẩn hiện thú thân, ánh sáng nhu hòa bạch mao, cửu vĩ phất động. Trên mặt đất là dị quang các màu chớp động, gương mặt run rẩy, thân thể run rẩy, tình trạng cực đau khổ.
Tôi biết đây nhất định chính là Thiên Hồ Phu Nhân, vừa rồi chúng tôi đuổi tới, đúng là lúc Liễu Vô Ngôn thu bà ấy vào Luyện Thần Đỉnh, chỉ là không thể tưởng được, hiện tại tôi cũng vào được.
Trong Luyện Thần Đỉnh nhiệt khí bốc hơi, tôi vội lấy ra một quả Thanh Minh Quả, cúi đầu nói.
- Phu nhân thỉnh há mồm, tôi có một quả Thanh Minh Quả, bà ăn vào, có thể chống đỡ được nhiệt khí ở nơi này.
Thiên Hồ Phu Nhân ở trong vầng sáng, chậm rãi gật đầu, tôi đặt Thanh Minh Quả ở trong vầng sáng, ngay sau đó nó biến mất không thấy, một lát sau, nét thống khổ trên mặt bà ấy giảm bớt đi, thân mình đang run rẩy chậm rãi bình tĩnh lại, một lát sau, một luồng bạch quang lóa mắt nhấp nhoáng, tôi cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy trước người là một cái cung trang mỹ phụ chậm rãi ngồi dậy.
Trên khuôn mặt bà ấy như có một tầng lụa mỏng che đậy, xem không rõ, chỉ cảm thấy dung mạo bà ấy cực kỳ đẹp, tuy rằng biểu tình có hơi chút tiều tụy, tóc mây tán loạn, nhưng lại có một loại ung dung nói không nên lời, để cho người khác nhìn không thể nhịn được mà sinh ra tâm tình muốn quỳ bái.
Sau khi bà ấy ngồi ổn thân mình, nhìn nhìn tôi, chậm rãi mở miệng nói.
- Đa tạ Hàn công tử thi tay cứu giúp, mới vừa rồi hình loạn công tán, muốn thần mất hồn tán, đã để công tử chê cười.
Bà ấy nói như thế, tôi lại không thích ứng nổi, gãi gãi đầu nói.
- Cái kia, không cần khách khí, đây là chuyện tất nhiên, nhưng mà phu nhân, làm sao mà chúng ta có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này bây giờ?
Tôi cũng không có khách sáo với bà ấy làm gì, xem tình hình của bà, vừa rồi nếu không phải tôi ra tay, có thể bà ta đã rơi vào hung hiểm, huống chi Nam Cung Phi Yến còn bị nhốt ở bên ngoài, nguy cơ của Hồ cốc còn chưa trừ.
Thiên Hồ Phu Nhân than nhỏ nói.
- Tôi cũng không nghĩ tới, Liễu Vô Ngôn sẽ mang bảo vật này tới, thứ này vốn dĩ là của một vị đại ma thượng cổ lưu lại, không thể tưởng tượng được, vậy mà lại rơi vào trong tay ông chủ Phúc Duyên Trai, hiện tại nếu nghĩ ra đi, khó khó khó.
Tôi nhăn mi, ra không được, nhưng mà cũng không thể nào cứ ở trong này mãi được, nếu như uy lực Thanh Minh Quả biến mất, chẳng phải sớm muộn gì cũng phải bị luyện hóa hay sao? Mà nói cái khác, chưa kịp bị luyện hóa đã bị đói chết rồi thì sao.
- Tình hình bên ngoài như thế nào?
Đột nhiên bà ấy lên tiếng hỏi, tôi nghĩ nghĩ, rồi nói lại chuyện xảy ra vừa rồi lại cho bà ấy nghe một lần, mà bà ấy lại nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói.
- Nói như vậy, chuyện này có thể còn có chuyển cơ.
Tôi ngạc nhiên nói.
- Nói như thế nào?
Hiện tại Liễu Vô Ngôn đã khống chế toàn bộ Hồ cốc, Thiên Hồ Phu Nhân cùng tôi đều bị vây trong Luyện Thần Đỉnh, chuyển cơ ở nơi nào?
Thiên Hồ Phu Nhân chậm rãi nói.
- Có lẽ cậu còn không biết, lai lịch của Liễu Vô Ngôn kia.
Tôi cười khổ.
- Đâu chỉ Liễu Vô Ngôn, lai lịch mấy người trong Phúc Duyên Trai tôi cũng không biết.
Thiên Hồ Phu Nhân sâu kín thở dài, lắc đầu nói.
- Bây giờ còn có thời gian, tôi sẽ kể cho cậu nghe một chút, lai lịch của Phúc Duyên Trai này.
Tôi gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận nghe bà ấy giảng thuật.
Phúc Duyên Trai, đây vốn là do một tổ chức thần bí quật khởi, ngắn ngủn mấy tháng đã thanh danh đại chấn, chẳng những trợ giúp mấy cái bang phái miễn đi tai ương diệt môn, càng hóa giải thù hận giữa mấy cái môn phái, tuy rằng lai lịch bản thân Trai chủ rất thần bí, nhưng hai tên đại tướng thủ hạ của ông ta, một cái là a bà bà, một cái là Liễu Vô Ngôn, hai người công lực đều rất là cao thâm khó đoán, đi khắp thiên hạ, cơ hồ không có đối thủ.
Vừa vặn ở lúc ấy, Hàn gia tao ngộ nguyền rủa quỷ dị, nhân khẩu điêu tàn, cao thủ lần lượt ngã xuống, Phúc Duyên Trai đột nhiên quật khởi này, rất nhanh đã lấn áp danh tiếng của Hàn gia thị tộc.
Lúc ấy, đối với đông đảo người trong giang hồ tới nói, Xa bà bà cùng Liễu Vô Ngôn quả thực chính là tồn tại vô địch, không có mấy người hiểu rõ xuất thân của bọn họ, đều nói hai người này là thần ma hạ phàm, nhưng đối với tuyệt đỉnh cao thủ Thiên Hồ Phu Nhân tu hành gần vạn năm tới nói, Xa bà bà chẳng qua là cái Hắc Giao có ba ngàn năm đạo hạnh hóa rồng thất bại, mà Liễu Vô Ngôn lợi hại nhất, cũng chỉ là nhân vật ở cùng thời kỳ với Thiên Hồ Phu Nhân, nguyên thân là một gốc cây thượng cổ thanh mộc nguyên linh, nhưng không biết như thế nào, hai người này đều bị ông chủ Phúc Duyên Trai lung lạc, cam nguyện vì ông ta làm việc.
Lúc ấy, Phúc Duyên Trai ẩn ẩn đã có xu thể thay thế được Hàn gia, nhưng sau hơn trăm năm, thế gian tang thương biến hóa, tuy rằng Hàn gia trước sau lung lay sắp đổ, từ từ điêu tàn, nhưng cũng không đọa tên tuổi, huống hồ Phúc Duyên Trai hành sự thần bí, không bằng Hàn gia quang minh chính đại, hơn nữa cơ sở ở nhân gian của Hàn gia tốt hơn, không giống Phúc Duyên Trai chỉ nhằm vào ân oán của giới tu hành, hơn nữa tuy rằng Phúc Duyên Trai lung lạc rất nhiều môn phái, nhưng mà thế lực của mình lại rất đơn bạc, chỉ dựa vào hai người Xa bà bà cùng Liễu Vô Ngôn, chung quy khó có thể củng cố thế lực chính mình, cho nên khi đó hai nhà vẫn luôn là địa vị ngang nhau, ai cũng không thể nào hoàn toàn thay thế được một bên khác.
Sau lại ở lúc tranh chấp giữa hai giới Huyền Linh, Hàn gia tên là trung lập, thực tế vẫn là thiên về phía Huyền giới, vì thế Phúc Duyên Trai dần dần thiên hướng Linh giới, hai bên tranh đấu gay gắt, vẫn luôn náo loạn mấy trăm năm, đột nhiên có một ngày, không biết vì nguyên nhân gì, sau một hồi tranh đấu, vài người trong Phúc Duyên Trai không thể hiểu được mà mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện qua, mãi cho đến mấy năm trước, mới đột nhiên tái hiện nhân gian, Thiên Hồ Phu Nhân phái người xuống núi, đúng là vì tìm hiểu tin tức về Phúc Duyên Trai, mà để cho Nam Cung Phi Yến tiếp cận người Phúc Duyên Trai, cũng là nguyên nhân này.
Tôi nghe mà tò mò, đến cùng thì ông chủ Phúc Duyên Trai là người nào, lại có bản lĩnh như thế, có thể làm cho hai cái cao thủ biến thái lung lạc, ở tại bên người ra roi cho ông ta, còn có, quỷ mắt đen, còn có Tiệp Dư, lại là chuyện như thế nào?
Thiên Hồ Phu Nhân nói, quỷ mặt đen cũng là cái lão quỷ ngàn năm, nhưng chức trách lại là giữ nhà cho Phúc Duyên Trai, mà Tiệp Dư, Thiên Hồ Phu Nhân hơi hơi mỉm cười, vẫn không nói lai lịch của nàng.
Tôi thấy biểu tình bà ấy hơi quái dị, cũng không hỏi, bà ấy ngẩng đầu nhìn chung quanh, khóe miệng hơi kéo lên, nhàn nhạt nói.
- Liễu Vô Ngôn đánh lén Hồ cốc, cũng không phải ý định của ông ta, tôi nghĩ, chuyển cơ rất nhanh sẽ tới…
Tôi mê hoặc nhìn nhìn bà ta, không nói gì, trong lòng lại suy nghĩ, cái chuyển cơ kia là gì đây?
Đúng lúc này, Luyện Thần Đỉnh bỗng nhiên kịch liệt chấn động……
ngày 03/07/20
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo